Qua bến giác
Dính mắc bụi trần, Ta phải khổ
Phiền não cuộc đời, phải lênh đênh.
Mãi truy tìm, đâu là dấu vết !?
Vọng tưởng mê lầm, lạc bước trôi.
Buông xả tham cầu, an nhiên định
Cởi bỏ áo da, được xương tủy.
Tĩnh lặng yên dừng, Tuệ sáng soi
Dứt nghiệp duyên trần, qua bến giác.
Bình luận